Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

Xuân và cuộc đời, Nguyễn Du và Truyện Kiều

LÊ THANH LONG

Xuân và cuộc đời


Liễu buồn
xõa tóc
chờ thu
Lá bàng xanh
thức
để ru cõi tình
Cuối đông
sẽ cựa mình
Kìa
đôi mắt lá
em xinh nở bừng

Hoa
còn tung tẩy chưa dừng
Mà xuân như đã
ngập ngừng sang ngang
Đời
như một ngọn gió  hoang
Xuân thì như sóng
mở ngàn cánh bay

Xuân mang
bóng đổ xuống ngày
Tình
như nước chảy,
sao đầy được sông
Xuân đi
chầm chậm trong lòng
Trời xuân hé mở,
thinh không trong ngần

Tình
như quầng sáng Thiên Thần
Đứng nhìn thì đẹp,
đến gần lại tan.

Sóng tình
trôi
giữa nhân gian
Nhẹ như gió thoảng,
nặng ngàn vạn cân
Xuân ai
rồi cũng một lần
Mặn chua mấy cuộc phong trần
nhớ quên!


LÊ THANH LONG


Nguyễn Du và Truyện Kiều

Ông ngồi bút mực cầm tay
Ngước xem thời thế đổi thay nhường nào
Đường thơ mài sắc hơn dao
Ba đào nhân thế thấm vào thẳm sâu

Phong trần phủ trắng mái đầu
Khúc Kiều nối nhịp cây cầu thiên thu
Trăm năm gió cuốn Tố Như
Bánh xe thế sự cuốn mù mịt bay

Để đời một áng thơ hay
Hai trăm năm lẻ còn say lòng người
Tố Như ơi! Khóc lẽ đời
Khúc đàn “bạc mệnh” ngậm ngùi thế gian

Kiếp người chìm nổi, hợp tan
Câu thơ nhỏ máu, nỗi oan nàng Kiều
Trăm người yêu, chẳng được yêu
Lênh đênh một cánh đò chiều, lênh đênh

Phận người giữa chốn xông xênh
Một đời mắc nợ duyên tình đớn đau
Một thiên tình sử nát nhàu
Thiên thu còn động nỗi sầu nhân gian. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét